Nếu ngày đó là có thật, nếu một ngày anh bỏ em mà đi...
Những ngày tình yêu còn nồng, ta
yêu nhau còn say, ai cũng dặn chớ nên nghĩ tới chuyện chia ly. Nhưng đời
người làm sao đoán trước? Ai biết chắc một ngày anh sẽ không bỏ em mà
đi?
Em sẽ nhét thương nhớ và kỉ niệm vào trong
những trang viết. Biến nó thành một truyện ngắn của riêng em và không
chờ đợi một độc giả nào hết. Đôi khi, những điều bí mật chẳng nên được
bật mí. Thương yêu này em sẽ cất cho riêng mình em.
Em
sẽ viết những dòng chữ thật to vào cuốn nhật kí chung của hai đứa mình,
rằng em buồn ra sao, không muốn sống thế nào, tủi hờn và uất ức biết
bao. Để rồi nhiều năm sau nhìn lại, em hiểu ra rằng mình đã ấu trĩ biết
bao nhiều. Nào có ai sẵn sàng chết vì một người không yêu mình? Như thế
chẳng phải rất phí sao?
Em sẽ kể về anh với
người yêu mới. Không phải để khiến người ấy ghen, mà để người ấy biết
rằng thương yêu nào với em cũng là quan trọng. Nhưng hơn hết, tất cả
những chuyện đó em đã cất trong một ngăn thật sâu của trái tim.
Em sẽ chủ động chào anh nếu mình gặp mặt. Thương yêu đủ nhiều để
khiến em đau khổ tột cùng khi đánh mất nó. Nhưng trên tất cả, em hiểu
rằng khi đã chẳng thể đi bên nhau như hai nửa tình yêu, ta hãy cứ là bạn
bè để được đi bên đời nhau mãi mãi.
Em sẽ hiểu
ra chẳng có thương yêu nào là mãi mãi. Chỉ có khoảnh khắc bên nhau là
trường tồn vĩnh cửu. Không phải trên bờ cát thời gian, mà trong những
ngách sâu của hồi ức mỗi khi em nhớ về. Đau đáu và khôn nguôi.
Em
sẽ chấp nhận rằng mình yêu nhau xong rồi. Đâu phải người nào cũng có
thể thương yêu nhau cả đời. Đôi khi, vai trò của người này trong cuộc
đời người kia chỉ đơn giản là đi chung một đoạn đường, ngắn hay dài
nhưng sau đó đều phải nói tạm biệt.
Và nếu một ngày anh bỏ em mà đi, em sẽ chẳng biết đâu là thương yêu rất thật...?